Nguyên Đỗ

Em Biết Không

Hôm qua em vắng nhớ ghê nơi
O trốn nơi mô kiếm quá trời
Anh gọi tên em khàn cả cổ
Nỡ nào đi biệt lặng chơi vơi
Giá anh tìm được em hôm nay
Thưởng phạt làm sao mới thoả này
Hôn tới hôn lui mừng gặp lại
Ủi an dành dỗ ở lại đây
Yêu lắm mà không dám nói nhiều
Hoa vàng rực rỡ cuối mùa yêu
Uốn ba tấc lưỡi trước khi nói
Ơ lạ tình yêu lỡ xế chiều?
Nhớ quá tự nhiên nhớ quặn lòng
Gương in sầu thảm chẳng còn trong
Tim như thoi thóp vì nhung nhớ
Ráng đỏ chiều thu thật lạnh lùng
Anh biết là em bận quá chừng
Mà sao đôi mắt vẫn rưng rưng
Bên kia em bệnh ai lo lắng
Mình đã thân tình sao dửng dưng
Em biết là anh nhớ lắm không
Dù duyên vừa bén lửa chưa hồng
Cách xa thăm thẳm mà thân thuộc
Hơn bạn, bà con, hơn vợ chồng
Lạ nhỉ duyên tơ nghĩa đậm đà
Tình cờ gặp gỡ chuyện đôi ta
Chưa từng hò hẹn tình sâu kín
Mãi mãi nghìn sau vẫn mặn mà

Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Em Biết Không"